Lịch sử hình thành bánh mì gừng Nhà_bánh_mì_gừng

Trái tim bánh mì gừng được trang trí với gương, hussars và đồ lưu niệm trong chợ ở Croatia Ngựa in bánh mì gừng

Thợ làm bánh mì gừng được tập hợp lại thành những phường hội thợ làm bánh chuyên nghiệp. Ở nhiều nước châu Âu, thợ làm bánh mì gừng là một thành phần khác biệt của hội người làm bánh. Nướng bánh mì gừng đã phát triển thành một nghề được thừa nhận. Vào thế kỷ 17, chỉ những thợ làm bánh chuyên nghiệp mới được phép nướng bánh mì gừng, ngoại trừ vào dịp lễ Giáng sinh và Phục sinh, khi bất kỳ ai cũng được phép nướng bánh.[2]

Ở châu Âu, bánh mì gừng được bán trong các cửa hàng đặc biệt và tại các chợ theo mùa bán đồ ngọt. Bánh có hình dạng trái tim, ngôi sao, binh lính, trẻ sơ sinh, người cưỡi ngựa, kèn, kiếm, súng lục hoặc động vật.[1] Bánh mì gừng đặc biệt được bán bên ngoài nhà thờ vào Chủ nhật. Phù điêu bánh theo tôn giáo được mua dành cho các sự kiện tôn giáo cụ thể, chẳng hạn Giáng sinh và Phục sinh. Bánh mì gừng trang trí làm quà tặng cho người lớn và trẻ em, hoặc được tặng như một biểu tượng tình yêu, còn được mua đặc biệt cho đám cưới, nơi bánh mì gừng được phân phát cho khách mời dự cưới.[1] Một bức phù điêu bánh mì gừng của vị thánh bảo trợ thường được tặng như một món quà vào ngày tên của một người, ngày của vị thánh gắn liền với tên của người đó.[1] Đó là phong tục nướng bánh quy và vẽ hình làm đồ trang trí cửa sổ. Những chiếc bánh mì gừng phức tạp nhất cũng được trang trí bằng hoa văn kem lạnh, thường có màu sắc và cũng được mạ bằng vàng lá.[10] Ngoài ra, món này còn được đeo như một lá bùa hộ mệnh trong trận chiến hoặc để bảo vệ khỏi những linh hồn xấu xa.[4]

Bánh mì gừng là một hình thức nghệ thuật phổ biến quan trọng ở châu Âu;[1] các trung tâm chạm khắc khuôn bánh mì gừng chính bao gồm Lyon, Nuremberg, Pest, Prague, Pardubice, Pulsnitz, Ulm và Toruń. Khuôn bánh mì gừng thường hiển thị những điều thực tế, ví dụ miêu tả nhà cầm quyền mới và người phối ngẫu với họ. Các bộ sưu tập khuôn đáng chú ý được trưng bày tại Bảo tàng Dân tộc học ở Toruń, Ba Lan và Bảo tàng Bánh mì ở Ulm, Đức. Trong những tháng mùa đông, bánh mì gừng thời Trung cổ, thường được nhúng vào rượu vang hoặc đồ uống có cồn khác, cũng được tiêu thụ. Ở Mỹ, các cộng đồng nói tiếng Đức ở Pennsylvania và Maryland tiếp tục truyền thống này cho đến đầu thế kỷ 20.[1] Truyền thống tồn tại ở Bắc Mỹ thuộc địa, nơi bánh ngọt được nướng như bánh quy gừng giòn và được ưa chuộng làm đồ trang trí cây thông Giáng sinh.[1]

Truyền thống làm nhà bánh mì gừng được trang trí bắt đầu ở Đức vào đầu những năm 1800. Theo một số nhà nghiên cứu, những ngôi nhà bánh mì gừng đầu tiên là kết quả của câu chuyện cổ tích nổi tiếng của anh em nhà Grimm "Hansel và Gretel".[2] Trong chuyện, hai đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng đã tìm ra một ngôi nhà ăn được làm bằng bánh mì với đường ngọt trang trí. Sau khi cuốn sách này được xuất bản, thợ làm bánh tại Đức bắt đầu nướng thành ngôi nhà cổ tích được trang trí bằng lebkuchen (bánh mì gừng). Những thứ này trở nên phổ biến trong lễ Giáng sinh, một truyền thống đã đến Mỹ từ người Đức nhập cư Pennsylvanian.[11] Theo các nhà sử học thực phẩm khác, anh em nhà Grimm đang nói về một thứ đã tồn tại.[2]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Nhà_bánh_mì_gừng http://www.fergusonplarre.com.au/History/Gingerbre... http://www.cttg.sa.gov.au/webdata/resources/files/... http://morricone.cn/englishweb/engmaster/engmaster... http://www.enotes.com/topics/gingerbread http://www.enotes.com/topics/gingerbread#sthash.6z... http://www.facebook.com/ominifocaccina http://www.huffingtonpost.com/2013/12/03/gingerbre... http://www.huffingtonpost.com/anna-brones/gingerbr... http://loiret.logishotels.com/notre-gastronomie/co... http://www.sfgate.com/bayarea/article/The-great-Sa...